Sau lũy tre xanh kia, là gia đình đôi vợ
chồng son. Chị buôn bán đảm đang, anh siêng chất phác. Tuy gặp nhau đã tám,
chín năm mà chưa có con cái gì cả, song vợ chồng rất hòa thuận và tin yêu
nhau hết lòng. Nhờ sự đồng tâm nhất chí, lại biết cần kiệm dành dụm nên không
bao lâu anh chị được giàu to. Ðại phàm khi lùi xùi thì không nói, chứ đã giàu
mà thiếu chữ “sanh” sao coi không được. Vả lại phương ngôn có câu: “Vợ ngoan
làm quan cho chồng” chị liền đem vàng mua cho anh hai chữ “Bá hộ”. Thế thì khi
có đình đám đâu, anh cũng có áo địa xanh, khăn chữ nhất, bệ vệ đi trước. Chị vợ
thì tóc đuôi gà, giày hàm ếch đủng đỉnh theo sau.
Người ta thường bảo “Phước bất trùng lai” (phước không khi nào đến
hai lần) nhưng anh chị nhà này đã “cách mạng” câu nói ấy. Vì sau khi ăn khao Bá
hộ được ít lâu, thì chị sanh hạ một cậu con trai. Vì hiếm hoi nên vợ chồng đặt
tên con là “Cái ngốc”. Ngốc siêng ăn, chóng lớn, dễ nuôi, thấm thoát thế mà đã
lên mười rồi đấy, vợ chồng cho con nhập học ở ngay trường làng. Xưa nay hễ phú
quý thì sanh lễ nghĩa, nên anh chị nuôi một chú bé cũng trạc tuổi con để ngày
hai buổi ôm trác hầu cậu đến trường. Tưởng đặt ngốc chơi ai ngờ ngốc thật, thầy
hét ầm rát cổ, chữ nhất cũng không vô. Một tráp đựng đầy nghiên với bút, mà
trong lòng chẳng có chút văn chương. Tuy đọc chậm, nhưng lớn mau. Cái Ngốc đã
thành cậu Ngốc, một thanh niên mười tám tuổi.
Một hôm cha mẹ cho dinh chơi phố. Cậu Ngốc ngỡ ngàng như mọi về
thành nội, thấy cái gì cũng đẹp, cũng ưa. Khi đi ngang một tòa biệt thự thì cậu
đứng nhìn sững.
- Ồ nhà ai đẹp quá! Ba tầng cao ngất, hai tầng dưới thì còn đẹp
vừa, chỉ có tầng trên hết là đẹp nhất, có bao lơn rộng, có chậu hoa to, trang
hoàng mát mẻ mà nghiêm lệ.
Cậu bảo tên tiểu đồng:
- Không biết ai làm ngôi nhà này mà đẹp quá!...
Có anh thợ nề đi qua, tình cờ nghe thế, liền đứng lại bảo:
- Nhà này là của quan Thượng thư thuê tôi làm năm trước đấy.
Cậu Ngốc mừng quýnh, liền mời anh thợ cùng về với mình, để xin cha
mẹ cất cho một tòa lầu như vậy.
Thợ cũng mừng quýnh, liền theo ngay cậu Ngốc về quê. Ngốc thưa cha
mẹ công chuyện và bảo thợ vẽ bản đồ nhà ấy cho cha mẹ xem. Khi trù giá tiền thì
thấy đắt quá, cậu Ngốc cầm ngay bút quẹt hai tầng dưới, bảo: - Thôi hai tầng
dưới này không cần bác ạ, bác chỉ lằm cho tôi cái tầng thứ ba kia.
Thấy bác thợ ngơ ngác, cậu Ngốc giải thích:
- Nếu làm cả ba tầng thì nhiều quá, mà hai tầng dưới xấu tôi không
ưng, vậy bác chịu phiền làm ngay tầng thứ ba cho tôi thôi.
Bác thợ tưởng món bở bỏ việc theo cậu Ngốc về, nay nghe cậu Ngốc
nói ngớ ngẩn bác thợ chưng hửng, tức quá bác “xì” một cái thật dài rồi đi
thẳng. Bác về kể chuyện lại mọi người đều cười lăn ra.
Câu chuyện này Ðức Phật ví dụ với những người đệ tử Phật, chịu bỏ
dữ làm lành, giữ gìn ba nghiệp v.v… đã vậy còn chê những quả vị thấp (Tu Ðà
Hoàn) mà muốn bước ngay lên địa vị A La Hán, nên bị người đời chê cười, cũng
như cậu Ngốc trong câu chuyện này vậy.
Thể Quán
“Không có kẻ thù nào có thể gây
tai hại cho ai nhiều bằng những tư tưởng sân hận, si mê, tham ái của chính
mình”.